Tính đến hôm nay là hơn 3 năm tôi đã treo bút. Vì sao lại có kỳ nghỉ dài kỳ này? Thực ra, mấy năm qua tôi vẫn luôn viết lách đều trong công việc. Nên xét về tinh lực thì cũng không thiếu, nhưng thú thật tôi đã bị nản.
Động cơ viết lách của tôi là muốn chia sẻ một điều gì đó tốt đẹp đến với độc giả; như là một góc nhìn mới lạ, một suy nghĩ đôi phần tỉnh táo, một lát cắt về thời cuộc, hay là một chút cảm hứng cho để ngày mới trôi qua bớt nhàm chán.
Như một kẻ khôn ngoan nào đó đã nói, sau khi 20, dường như chúng ta đã chết. Các khát vọng, mơ ước đều dần lụi tàn để dành chỗ cho sự tỉnh táo và năng lượng lý trí nhằm từng bước leo lên các bậc thang danh lợi. Ít khi ta thấy được mình dường như chỉ lặp lại các hành động ngày qua ngày trong vô thức. Các mỹ từ do xã hội tạo nên như sự cầu tiến hay chí tiến thủ đôi lúc che mất sự thật là mình chỉ may mắn và duy trì một cái quán tính “nào đó” trong mấy chục năm trên cõi đời này.
Đôi lúc, tôi chỉ muốn nhắc nhẹ mọi người rằng cuộc sống này còn kỳ diệu hơn thế. Nhắc cho họ về bầu trời xanh với nắng vàng, về hoa cỏ mơn mởn của mùa xuân, về tiết hanh hao của mùa thu, về kiếp nhân sinh, về Lão Tử, về Carl Jung, về biết bao chủ đề đã xoa dịu tâm hồn nhân loại dọc suốt chiều dài lịch sử.
Nhưng tôi cảm giác nỗ lực của mình như một con cá lòng tong bé nhỏ bơi ngược dòng nước hiểm siết của thời đại. Tôi chẳng còn thấy mấy người thích đọc và chiêm nghiệm. Họ cần tiêu thụ nội dung dạng fast-food, họ thích tiêu thụ âm thanh, hình ảnh và videos. Họ thích xem Facebook, Youtube, và giờ là yêu quái TikTok.
Não bộ vốn đã tinh vi và nhạy cảm lại càng suy kiệt vì dopamine không ngừng tiết ra bởi các thuật toán tham lam vô độ của mạng xã hội. Thức ăn của chúng là sự chú ý của chúng ta. Và chúng ta thì vô phương phòng vệ với những thủ đoạn tinh vi đã được tính toán cẩn thận để giăng lưới nhân loại ngây ngô.
Thế nên tôi nản, vì tôi biết mình cũng vô phương trong thời cuộc này. Tiếng nói của tôi như tiếng vo ve của một con muỗi gầy bên trong công trường xây dựng đinh tai nhức óc.
Nhưng tôi đã quyết định sẽ viết lại.
Tôi vẫn có những nội dung muốn chia sẻ, và tôi sẽ viết cho bản thân mình hoặc thiểu số vẫn còn thích văn hoá đọc. Tôi cũng muốn tập thể dục cho não trong bối cảnh AI đang dần tước đi kỹ năng viết của loài người.
Tôi sẽ tiếp tục viết những gì tử tế, cần nghiền ngẫm, chiêm nghiệm chứ không phải những nội dung ăn cắp ăn trộm, xem mười giây rồi quên mất.
Trước đây tôi hay nghĩ mọi người cần đọc gì thì tôi sẽ dựa vào đó mà viết. Và tôi cũng có xu hướng “giới hạn vòng tua”, “downsize”, “về số” để người đọc dễ tiêu hoá hơn.
Nhưng bây giờ tôi cảm giác tự do hơn nhiều vì có thể thoải mái viết những gì mình thích, không bị giới hạn bởi việc nó có dễ hiểu và hợp lý hay không.
Ngày cuối cùng của năm Giáp Thìn.
Photo by Cris Saur on Unsplash
https://lifechange.vn/ky-nghi-dai/