Học được gì từ truyện kiếm hiệp

truyện kiếm hiệp kim dung cổ long

Nếu bạn giống như tôi, là một 7x, 8x trưởng thành trong thời kỳ đất nước khó khăn, hẳn bạn sẽ không xa lạ gì với truyện và phim kiếm hiệp. Đâu đó ở một xóm nghèo, cả khu phố quây quần bên một chiếc TV đen trắng và cùng nhau xem những bộ phim chưởng Hồng Kông, Đài Loan. Rồi cả tuần mọi người rôm rả bàn luận về chúng. Trẻ con chặt tre làm kiếm, tự nhận mình là những Dương Quá, Quách Tỉnh. Tay chân vung lên xuất ra Giáng Long Thập Bát Chưởng hay Càn Khôn Đại Nã Di.

Thực ra khi còn nhỏ tôi cũng chẳng nhớ được tên nhân vật hay môn phái nào mà chỉ nhìn các cao thủ võ lâm bay từ ngọn cây này sang mái nhà khác là sướng rơn lên. Phải lên cấp hai tôi mới thực sự là fan cuồng kiếm hiệp. Tôi vẫn nhớ những buổi tối đạp xe ra phố Tuệ Tĩnh để thuê dăm quyển truyện chưởng cũ mèm, đã chuyền tay biết bao người thuê.

Cũng có nhiều chuyện vui với việc thuê truyện kiếm hiệp lắm. Cứ đọc đến đoạn có cảnh nóng là trang tiếp theo sẽ bị sẽ rách. Đã có một chú nhóc nào đó nhanh tay sở hữu những trang đặc biệt ấy cho riêng mình rồi. Hay như việc đang thuê và phát hiện ra có một người cùng thuê bộ đó với mình, cả hai cứ tranh nhau thuê từng tập, như một cuộc chạy đua vậy. Nếu bị sót một tập thì sẽ chặn đầu đối thủ bằng cách thuê trước vài tập tiếp theo và cắn răng đọc hổng vài tập chưa thuê được. Rất trẻ con, nhưng nhiều kỷ niệm đẹp.

Khi trưởng thành, tôi mới nhận ra một sự thực. Đó là vì tôi đọc truyện kiếm hiệp khi đang hình thành nhân cách, rất nhiều tính cách của tôi đã bị truyện kiếm hiệp định hình.

Khi học lớp 9 tôi đã ăn cắp một chai whiskey ông già chống gậy Black Label từ trong tủ rượu của nhà và luôn cầm theo trong người. Mỗi khi rảnh tôi lại lấy ra khà một li cho giống với Lệnh Hồ Xung. Khi tôi lên cấp 3, tửu lượng đã khá lắm rồi. Trong một lần thăm quan sân golf Đồng Mô với bác, tôi uống cho cánh tài xế bò lê bò càng, không chở các sếp về được. Tất nhiên tôi cũng chẳng oai phong gì, nôn thốc nôn tháo ngoài sân tennis, và bị mắng cho một trận ra trò. Chàng Lệnh Hồ Xung ảnh hưởng tôi vậy mà gần hai chục năm. Tôi đã rất thích uống rượu. Uống khá tốt. Mãi mới bỏ được. Tất cả là do ông Kim Dung ấy mà ra.

Tác giả lớn thứ hai ảnh hưởng lên tôi là Cổ Long. Ông chết năm 48 tuổi …vì nghiện rượu, hỏng gan. Cả đời ông dính tới những bóng hồng, ông đem lên hết trong truyện của mình. Các Đạo Soái Lưu Hương, Lục Tiểu Phụng, Tiểu Phi, Lý Tầm Hoan đều là các anh lãng tử dại gái, cả đời đau khổ vì một mối tình. Ngay tới tay kiếm tuyệt thế lạnh lùng Tây Môn Xuy Tuyết cũng từ giã giang hồ vì một bóng giai nhân. Cổ Long khiến tôi có một tuổi thanh xuân quá thần tượng sự lãng mạn và truy cầu cái tuyệt đối. Đi kèm với sự khát khao lý tưởng ấy, là tính đòi hỏi cao và không chấp nhận sai sót của bạn bè, người thân. Một sự cực đoan sai lầm, không thiết thực, đã khiến tôi trả giá nhiều.

Nhiều tình tiết trong truyện kiếm hiệp, do xuất phát từ trí tưởng tượng vô cùng phong phú, trên thực tế ngớ ngẩn tới buồn cười.

Võ lâm là một cái quần thể thu nhỏ được hình thành bởi các môn phái như là Thiếu Lâm, Nga My, Võ Đang, Thanh Thành, Côn Luân, Cái Bang… Các môn phái này sẽ luôn cạnh tranh với nhau để dành chức Minh Chủ Võ Lâm và chống lại giặc ngoại xâm. Hỡi ôi nào tôi có biết việc ấy là việc của quân đội nhà nước. Mấy anh võ biền quân số không biết có được một trung đoàn hay không mà đòi vệ quốc. Các môn phái ngoài đời chỉ cạnh tranh nhau để có thêm học trò và thu học phí thôi.

Mỗi môn phái sẽ có một vài bí kíp, thần kỳ tới mức nếu bạn lỡ nhặt được và bị nhốt ở một cái hang, vô tình thường trong hang cũng có vài kỳ hoa dị thảo nuôi sống và đem lại công lực cái thế, bạn chỉ tập một năm thôi là bước ra bên ngoài xưng hùng với thiên hạ. Ngày nay anh chàng Từ Hiểu Đông tập võ tổng hợp (MMA) bên Trung Quốc cũng thách thức các cao thủ nghe nói sở hữu những bí kíp này. Anh ta oánh cho các cao thủ ấy bò lê bò càng với bí kíp “chăm tập thần chưởng”.

Buồn cười nữa là các cao thủ võ lâm không làm việc. Họ không có nghề ngỗng gì cả. Họ cứ đi lang bạt từ tửu lâu này tới khu rừng nọ và “làm nhiệm vụ”. Toàn mấy nhiệm vụ môn phái giao như truy tìm phản đồ, tìm lại bí kíp thất truyền, hay lùng bắt một kẻ cùng hung cực ác nào đó như Điền Bá Quang chẳng hạn. Nhưng họ rất rủng rỉnh. Họ cứ thẳng tay phang mấy nén bạc vào mặt tiểu nhị và ăn sung mặc sướng. Thế mới tài, nhẽ phải cho thêm Bitcoin vào và giải thích là các môn phái đã mua rất nhiều BTC khi giá còn rẻ nên giờ mặc sức mà hưởng.

Kể lan man là thế, ý tôi muốn nói ở đây là những gì chúng ta tiêu thụ, nhất là khi trong giai đoạn thành nhân, sẽ ảnh hưởng tới tính cách rất lớn. Nên phải chọn lọc những gì hướng thượng và có ý nghĩa sâu sắc. Cũng may Kim Dung cũng hàm chứa nhiều nhân sinh quan Phương Đông thâm thuý, nên bạn mới thấy tôi giờ có khả năng ngâm nga triết lý như thế này.

Cũng như vậy, khi đọc những gì quá lý tưởng hoặc lãng mạn, cần cân bằng lại với thực tế. Chỉ khi bạn chấp nhận cuộc sống như nó thực là, một chút thành thật pha lẫn gian dối, một chút cao thượng pha lẫn nhỏ nhen vụ lợi, một chút hào hiệp pha lẫn bủn xỉn. Thì bạn mới thật hiểu cuộc đời. Nó là những dải màu xám chứ không phải hai màu đen trắng. Chấp nhận được như vậy, ta dần trở nên trí tuệ hơn và sẽ sống khoáng đạt độ lượng, ngay cả với những lỗi lầm của bản thân.

Tôi vẫn không hối hận vì đã đọc truyện kiếm hiệp. Tôi cám ơn những cuốn truyện ấy vì một thanh xuân trong sáng và quyết liệt.

https://lifechange.vn/truyen-kiem-hiep/