Bạn bất chợt có một ý tưởng rất hay. Bạn càng nghĩ càng thấy tâm đắc. Bạn đào sâu thêm và càng đào sâu càng thấy tiềm năng. Thậm chí bạn lên máy tính vạch nháp ra một “kế hoạch kinh doanh” nhỏ và thấy lợi nhuận rất khả thi.
Thế rồi bạn thử lên mạng tìm kiếm và thấy hoá ra ý tưởng này đã có người thực hiện rồi. Bạn càng tìm nữa thì phát hiện ra càng nhiều người đã làm trước rồi. Mà còn hay nữa chứ là đằng khác.
Để làm được như họ đã khó, làm tốt hơn còn khó nữa. Có một giọng nói ở trong đầu bạn cứ rủ rỉ nói, “Thồi, ngại lắm. Làm thế này mất thời gian chết, mà chắc gì đã ra hồn.”
Vậy là ý tưởng lại hoàn ý tưởng. Bạn dẹp nó ấy sang một bên, cất file kế hoạch vào thư mục “Archive” và đắp chăn đi ngủ. Bạn tự an ủi, “Mai lại tiếp tục vòng lặp quen thuộc của cuộc sống, chẳng chết ai. Dù gì mình cũng là người sáng tạo, nhiều ý tưởng kinh doanh, chỉ cần tìm một người đồng chí hướng mà giỏi thực hiện là được.”
Vấn đề là người ấy sẽ chẳng bao giờ xuất hiện. Và bạn sẽ mãi là anh chàng ý tưởng.
Trong cuộc sống, suy nghĩ định hướng hay ý tưởng ban đầu là vô cùng quan trọng. Nhưng để đóng góp vào thành công thì chúng chiếm một lượng rất nhỏ, có lẽ chỉ 5% trên tổng số công sức.
Khó nhất là làm. Và để làm được thì trước hết bạn phải học cách dẹp cái anh hay rủ rỉ vào tai bạn đi. Hãy để ý, anh ta xuất hiện mọi lúc mọi nơi, bất cứ khi nào có khó khăn, là anh ta có mặt.
Đi đổ rác, “thồi ngại lắm chơi game tẹo nữa.”
Tập thể dục, “thồi ngại lắm, mai tập cũng được, cho cơ thể nó hồi hồi lại đã.”
Đi siêu thị, “thồi ngại lắm, nhà vẫn còn mấy gói mỳ.”
Bắt đầu xử lý anh “thồi ngại lắm” ấy ở các việc nhỏ này trước hẵng nhé. Sau đó mới quay sang việc lớn hơn được. Nếu không đập chết ăn thịt anh ấy ở việc nhỏ, vĩnh viễn việc lớn không bao giờ đủ nghị lực để làm. Nghe hơi phũ nhưng tôi nói thật đấy.
Một gợi ý là với các việc lớn đáng “ngại” thật sự, hãy chia nhỏ thành những phần vừa sức, rồi làm từng phần một. Mấy phần ban đầu cứ chia thật nhỏ vào cho đỡ “thồi ngại lắm”.
Làm thôi, đừng ngại nữa.
https://lifechange.vn/thoi-ngai-lam/