
Là một ngôi sao bóng rổ Đại Học, John Celestand luôn tự hào về việc mình là cầu thủ đầu tiên đến sân tập. Sau khi được LA Lakers tuyển mộ vào năm 1999, anh ta hăm hở dự định tiếp tục thói quen đó.
Có điều anh ta sớm nhận ra 1 vấn đề lớn.
John thường đến sân tập sớm một tiếng, thậm chí một tiếng rưỡi, và lần nào Kobe cũng đã ở đó. Điều đó từng khiến John tức điên lên.
Rồi Bryant bị gãy tay phải trong một trận đấu giao hữu.
John mừng thầm và nghĩ rằng cơ hội của mình đã tới.
Anh đến phòng tập và thật quái đản, John lại nghe thấy tiếng ai đó chơi bóng ở bên trong. Khi John bước vào phòng tập, anh đã không tin nổi vào mắt mình.
Vẫn là Kobe, với một cánh tay phải bó bột và đang tập dẫn bóng và ném rổ bằng tay trái.
Tôi gọi đó là SỰ ÁM ẢNH.
Những người tài năng và thông minh thường lười biếng. Họ cho rằng mình có những đặc ân trời ban để nương tựa vào và không có thói quen cố gắng.
Những người bị ám ảnh thì ngược lại. Họ không bao giờ bỏ cuộc. Không rào cản hay thất bại nào có thể ngăn cản được họ.
Khi mọi việc trở nên khó khăn, tài năng sẽ tan biến dần. Người bị ám ảnh lại thích thú khi khó khăn ập đến.
Họ biết đó là cơ hội của mình. Họ biết người bình thường sẽ không nỗ lực thêm nữa, và đó chính là lợi thế của họ.
Khi người có tài mệt mỏi, người bị ám ảnh vẫn đang hưởng thụ cuộc chiến.
“Nhà tù tồi tệ nhất thế giới là việc sở hữu tài năng và trí tuệ để đạt được điều gì đó vĩ đại nhưng lại thiếu đi dũng khí để bước ra ngoài và thực hiện nó.” ~ Sahil Bloom