“Hôm nay lớp mình sẽ tả cảnh sinh hoạt gia đình em buổi tối nhé. Các em miêu tả ngắn gọn, sinh động, làm nổi bật lên khung cảnh đầm ấm, yên vui của gia đình mình là được rồi.”
Một cánh tay giơ lên. Thằng Nam béo hăm hở xin có ý kiến.
“Mời em Nam.”
“Thưa cô, thế mình tả thật hay tả giả vờ ạ?”
“Mình tả thật chứ Nam. Sao lại có tả giả vờ hả em?”
“Tại vì lần trước cô bảo tả con chó, mà nhà em không có chó nên em phải giả vờ có chó,” Nam gãi đầu.
“Thế lần này thì dễ hơn rồi đúng không?”
Nam béo nghiêng nghiêng đầu ngần ngừ, vẻ suy tư, rồi nói, “Chắc thế ạ.”
“Cô cho cả lớp ba mươi phút nhé. Hết giờ cô sẽ gọi một số bạn xung phong lên đọc bài của mình.”
Cả lớp có vẻ chăm chỉ tập trung lắm, cô giáo đảo quanh lớp xem, thi thoảng gật gù có vẻ hài lòng. Tới chỗ Nam, cô đứng lại xem nó viết gì. Cô nhìn lướt qua, rồi cúi xuống nhìn kỹ hơn.
“Nam, sao em lại miêu tả cảnh sinh hoạt gia đình như thế này?” cô ngạc nhiên hỏi.
“Nhà em sinh hoạt giống hệt thế này cô ạ,” Nam ngây thơ trả lời.
Thằng bé viết, “Nhà em có bốn người, bố mẹ, em và em của em. Ngày nào bố cũng đón hai anh em của em. May mà học cùng trường nên bố không phải đi xa. Bố bảo xăng giờ đắt lắm. Đi học về bố thả chúng em ở công viên gần nhà còn bố ngồi xổm hút thuốc và chơi gêm trên điện thoại ngay bên ngoài sân chơi. Sau đấy bố đèo chúng em về nhà. Về đến nhà, mẹ mắng chúng em chơi bẩn, phải đi tắm rửa ngay không ăn đòn. Còn mẹ thì ngồi lướt shop pi mua sắm. Gần tới giờ cơm, mấy anh grap phút áo xanh lá cây sẽ mang cơm đến cho nhà em. Nhà em ăn mỗi ngày một món thích lắm. Có hôm được ăn cháo lòng, có hôm được ăn phở, có hôm được ăn cả chân gà nữa. Nhưng em em không ăn được vì nó không biết gặm. Mẹ em bảo nó còn thua cả con chó nữa. Mà nhà em không có chó, em nói thật. Trong bữa cơm bố vừa ăn vừa chơi gêm tiếp, còn mẹ thì dọn cơm ra bát cho anh em em, rồi ngồi chat với bạn hoặc lướt shóp pi. Không khí rất đầm ấm yên vui. Em yêu gia đình của em lắm và mong rằng những bạn bán xổ số không có gia đình sẽ được nhận vào trại trẻ mồ côi để có mái ấm giống như em.”
“Em phải miêu tả được sự quây quần xum họp bên mâm cơm chứ sao em lại tả như thế này?”
“Thôi em hiểu rồi. Cô để em viết lại,” Nam tiu nghỉu.
Một lúc sau, hết giờ. Cô hỏi có ai xung phong không? Nam tự tin giơ tay. Tay nó giơ cao như thể nó sợ cô không nhìn thấy. Bàn tay nó vẫy vẫy như chào đại biểu. Cô giáo hơi hồi hộp những không nỡ để nó phấp phới mãi, nên đành gọi lên.
Nam tự tin đọc dõng dạc trước lớp.
“Gia đình em gồm bốn thành viên, bố mẹ em và chị gái của em, sau khi tan làm và tan học mọi người trở về nhà cùng nhau dọn dẹp. Bố thì tưới cây, chị thì quét sân, còn em phụ mẹ nấu cơm, bữa cơm tối luôn thịnh soạn nhất, mẹ nấu nhiều món ngon ai cũng thích ăn. Nhà em thường ăn cơm lúc bảy giờ tối, cả nhà quây quần bên chiếc bàn tròn nhỏ ở giữa nhà bếp, mọi người ăn rất ngon miệng và vui vẻ. Sau khi ăn và dọn dẹp bát đĩa xong cả nhà lại cùng nhau quây quần trong phòng khách, em cùng chị gọt hoa quả mời bố mẹ và cả nhà cùng ăn, chuyện trò rất vui vẻ. Bố hỏi em và chị ngày hôm nay đi học như thế nào, dù có điểm thưởng hay không bố vẫn khen và tặng em một cái thơm. Công việc của bố mẹ tuy rất mệt và căng thẳng nhưng khi về nhà bố mẹ lại là những người tươi vui nhất, không hề than vãn dù nửa lời, chỉ lắng nghe lời kêu của con cái rồi mỉm cười động viên.”
“Sao lại là chị gái hả Nam, cô tưởng em có em?”
“Chết cha, em quên sửa lại.”
https://lifechange.vn/sinh-hoat-gia-dinh/