“Hôm nay lớp mình sẽ tả cảnh sinh hoạt gia đình em buổi tối nhé. Các em miêu tả ngắn gọn, sinh động, làm nổi bật lên khung cảnh đầm ấm, yên vui của gia đình mình là được rồi.”
Một cánh tay giơ lên. Thằng Nam béo hăm hở xin có ý kiến.
“Bố yếu lắm rồi. Gọi lại cho anh ngay.” Vừa bước ra khỏi cuộc họp, Lâm mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn và hai cuộc gọi nhỡ. Lâm lập tức gọi điện lại cho anh trai mình.
“Alo, Lâm à. Về nhà ngay bố yếu lắm rồi,” giọng Hải vang lên phía bên kia đầu dây.
“Bố bị sao hả anh?”
“Tối qua bố nhiễm trùng máu, may mà nhà mình đưa đi cấp cứu kịp. Nhưng bác sỹ bảo cụ như ngọn đèn trước gió rồi. Người nhà nên về với cụ trước khi quá muộn.”
“Để em đặt vé bay về luôn.”
“Vé của chú đã được đặt rồi. Cu Long đã check-in online cho chú luôn. Nó gửi hết thông tin vé vào Zalo. Chú chỉ việc ra sân bay. Xách tay thôi để lên máy bay luôn, đừng ký gửi hành lý.”
Phương là tổng giám đốc một công ty truyền thông khá có tiếng ở Hà Nội. Dịch Covid kéo dài hơn một năm rưỡi đã ảnh hưởng ghê gớm tới công ty anh. Các công ty đối tác đều ở trong trạng thái leo lét sinh tồn, chẳng còn ngân sách mà làm truyền thông. Khách hàng nào cũng xin bên anh hỗ trợ thực hiện công việc trước, rồi khi có điều kiện sẽ thanh toán công nợ sau. Nói chung, việc kinh doanh tiêu điều lắm.
Khi dịch hơi vãn được một chút, anh cũng cố mở ra những cơ hội mới. Anh tham gia hội thảo, làm diễn giả, hỗ trợ doanh nghiệp trong việc chuyển đổi số. Anh cũng tổ chức các lớp học trực tuyến giúp doanh nghiệp tái hoà nhập hậu Covid. Làm nhiều nhưng không đem lại kết quả tài chính. Chủ yếu là để giúp anh “stay relevant“. Làm truyền thông, việc luôn được người ta nhớ tới là rất quan trọng, đây là một bí quyết anh luôn khắc ghi và tuân thủ tuyệt đối.
Khi chưa Covid, chiều nào cư dân khu chung cư tôi ở cũng ra công viên rèn luyện sức khoẻ. Trẻ con thì đạp xe, thả diều, trượt patin. Người lớn thì chạy bộ, dưỡng sinh, tập võ. Bốn tháng cấm cửa thực sự là cực hình cho những người yêu công viên. Ngó xuống thì thèm thuồng mà không được vào, ai cũng cuồng chân lắm.
Tôi cũng không ngoại lệ. Khi giãn cách gỡ bỏ, việc đầu tiên tôi làm là quay trở lại công viên. Hơn một trăm ngày tập ở nhà cũng quen rồi, lần đầu quay lại công viên lại cứ ngượng ngượng bỡ ngỡ thế nào ấy, rất buồn cười. Hôm đầu tôi còn lười biếng mặc đại quần dài, xỏ dép lê, lững thững rảo bộ để “tiền trạm”. Phải xem tình hình Cô Vít Cô Veo như thế nào, rồi mới liệu đường tính tiếp.
Thế nhưng lúc đi ngang “người đẹp”, tôi không cưỡng lại được. Đúng là cơm ngon mấy cũng có ngày phải đổi sang làm bát phở.
Đây là một áng văn nhỏ tôi viết trong giai đoạn 2006 – 2007. Câu truyện được truyền cảm hứng từ bộ phim Phật giáo của Hàn Quốc: “Xuân Hạ Thu Đông rồi lại Xuân”. Tôi rất yêu thích tản văn nhỏ này và quyết định giữ nguyên không biên tập.