Sức sống

Điều đáng sợ nhất của cuộc đời này không phải là sự mất mát về mặt vật chất. Điều đáng sợ nhất là khi chúng ta đánh mất chính mình. Khi tôi nói là đánh mất chính mình, tôi muốn nói đến đánh mất thứ sức mạnh cốt lõi ẩn sâu sau mỗi tâm hồn: sức sống của mỗi con người.

Tôi không mát tay trong việc trồng cây, cây tôi trồng hay chết. Nhìn những cái cây khô héo trong bồn sứ chật hẹp, tôi cảm thấy mệt mỏi và quyết định không trồng cây nữa. Tôi muốn cắm những cây đại thụ giữa vườn hoang hơn là tỉa tót những gốc cảnh bonsai trong một khu vườn Nhật. Tôi thích ngắm cỏ dại mọc lên ở những mái hiên cũ kỹ. Ẩn sâu trong nó là một sức sống mãnh liệt, thô bạo mà rắn rỏi, quyết liệt và dai dẳng.

Cuộc đời là một sự đấu tranh sinh tồn. Với cùng một lượng nắng mưa, cây nào vươn nhanh, vươn xa, đam mê sống và khát vọng thì sẽ trở thành một cây đại thụ vững chãi. Cứ một cây đại thu vươn lên, nghĩa là một mảng nắng mất đi. Nó tước đi sự sống xung quanh một cách vương giả. Và nó sẽ hiên ngang thống trị cho tới một ngày một cây khác, hàm chứa sức sống mạnh mẽ hơn, ngoi lên từ bóng mát của nó mà không bỏ cuộc. Nó chỉ cho phép một sức sống trẻ bất diệt được quyền vươn lên soán vương vị.

Thiên nhiên khốc liệt là thế, đẹp đẽ là thế, hoàn mỹ là thế.

Con người thì sung sướng và dễ dàng hơn cái cây. Nếu chỗ nào không có nắng, có nước, con người có thể di chuyển tới chỗ khác để tìm nắng mới, nước mới. Nhưng để có thể chuyển dịch được như thế thì trong tâm phải có sức sống sung mãn. Sự ù lì chấp nhận mọi bất công ngược đãi còn đáng sợ hơn chính nhưng thử thách mà con người phải đối mặt. Cái triết lý đơn sơ là vậy: hãy đi cho tới khi đến, hãy thử cho tới khi thành công, hãy thay đổi cho tới khi tồn tại; lại chẳng được chúng ta thấm nhuần.

Chúng ta được giáo huấn về sự dũng cảm, về sự không bỏ cuộc, về thái độ hiên ngang trước thử thách, nhưng mấy ai tưới tắm mình trong những suy tư này và dấn thân thực hiện.

Osho từng kể một câu chuyện về một làng quê Ấn Độ nơi mà những đứa trẻ được thoải mái leo trèo trên những gốc cây sừng sững. Chẳng ai la mắng chúng. Sẽ có những đứa trẻ ngã, bị thương, và thậm chí bị chết. Nhưng cũng sẽ có những chàng trai liều lĩnh, hoang dã và can trường được sinh ra bên những gốc cây khổng lồ. Ngôi làng minh triết đã trân trọng quy luật của thiên nhiên để sàng lọc ra những trụ cột xứng đáng tràn đầy nhựa sống.

Tôi không cổ suý việc trèo cây để hình thành nhân cách, nhưng đôi lúc nghĩ tới câu chuyện này tôi lại băn khoăn với bản thân, liệu mình đã rực cháy hết mình để thoả cái chí trai? Để xứng đáng với cái cơ hội được hít, được thở, được sinh tồn mà đấng sinh thành trao tặng?

Và ngày hôm nay tôi tự nhắc bản thân: hãy luôn khát khao sống quyết liệt, dám mơ ước và thực hiện, vì cơ hội sống trong thân xác này không đến lần hai.

Bạn hãy cùng tôi hiên ngang vươn thẳng cột sống và dấn bước vào những vùng chưa biết. Để về già chúng ta có những câu chuyện kể với con cháu, những bức ảnh, những ký ức huy hoàng.

Sài Gòn, một buổi sáng ẩm ương nhiều khao khát!

https://lifechange.vn/suc-song/