Hiểu đúng về Phở, món ăn đường phố đầy vị tha

Hôm nay tôi đọc trên mạng mới biết là ngày của Phở, 12-12. Với tôi thì ngày nào cũng là ngày của Phở thôi. Nam tiến được 20 năm nhưng ngoài cơm ra thì hầu như tôi chỉ ăn Phở là chính, không ăn những món quà bánh khác.

Hồi mới vào Sài Gòn tôi cũng mê mỳ của người Hoa lắm, nhất là mỳ vịt tiềm và mỳ hoành thánh. Rồi tôi cũng có một đợt mê hủ tíu Nam Vang và cơm tấm. Nhưng độ mười năm trở lại đây thì lại chỉ ăn Phở là chính. Có lần vì việc nhà, tôi phải ở lại Hà Nội 40 ngày. Tôi có thống kê thì thấy mình ăn được những 44 bát Phở trong đợt đó. Tôi đã bảo với tôi ngày nào cũng là ngày của Phở mà lại.

Đọc tiếp “Hiểu đúng về Phở, món ăn đường phố đầy vị tha”

Sức mạnh của sự hồi tưởng để làm việc thông minh hơn

Vậy là năm Covid thứ hai sắp khép lại. Thời điểm cuối năm luôn là thời gian phù hợp để nhìn lại những gì đã làm trong một năm vừa qua. Hôm nay tôi muốn chia sẻ về việc “nhìn lại” này.

Trong việc phát triển phần mềm, chúng tôi có một phương pháp phát triển nhanh, gọi là Agile Methodology. Về cơ bản, phương pháp này cho phép nhóm lập trình bắt tay vào việc sớm, vừa làm vừa điều chỉnh theo phản hồi của khách hàng hoặc thị trường.

Đọc tiếp “Sức mạnh của sự hồi tưởng để làm việc thông minh hơn”

Thiền sư “Thế à!”

Thiền sư Thế à Hakuin Ekaku

Trong cuộc sống, dù là người khép kín nhất, chúng ta cũng sẽ có lúc gặp phải điều tiếng thị phi. Ở mức độ nhẹ nhất, đó là những lời khen chê, phán xét lệch lạc, không đúng với sự thật.

Nếu bạn không biết phải ứng xử như thế nào khi vô tình lâm vào hoàn cảnh này, hãy thử cùng tôi đọc một câu chuyện thiền ngắn dưới đây.

Đọc tiếp “Thiền sư “Thế à!””

Sống thuận tự nhiên thời hiện đại

Ở trên đời cái gì càng thiếu thốn, cái ấy càng được thèm muốn. Chỉ vỏn vẹn vài thập kỷ, nhân loại đã có được những thành tựu khoa học kỹ thuật khổng lồ, những điều vốn chỉ có trong phim viễn tưởng của thế kỷ trước. Ấy thế mà ngay tại đỉnh cao của sự tiến bộ này, ở bên trong chúng ta lại nảy sinh một khao khát được quay trở về và kết nối với tự nhiên, thứ mà chúng ta đã quay lưng lại trong suốt công cuộc tiến hoá vĩ đại của mình. Chúng ta bắt đầu thích ở homestay, thích ăn đồ ăn hữu cơ, thích đi chân trần trên mặt đất (earthing), thích bỏ phố vể rừng…

Suy cho cùng, tôi thấy rất khó để vạch ra một ranh giới giữa cái gì là tự nhiên, và cái gì là phi tự nhiên. Bản thân chúng ta thuộc tự nhiên, hay chúng ta là “loài người”, một giống loài phi tự nhiên?

Đọc tiếp “Sống thuận tự nhiên thời hiện đại”

Đau khi chạy bộ? Đừng vội dùng băng gối

Nhờ Covid, tôi thấy gần đây phong trào thể dục thể thao ở Việt Nam có vẻ tốt lên. Nhiều người chạy bộ hơn hẳn. Chiều nay ngồi ngắm đường, tôi để ý thấy người già không chạy mấy mà hay đi bộ. Chủ yếu người trẻ chạy là chính. Rất tuyệt.

Nhưng tôi lại quan ngại một thứ, đó là cái băng gối.

Băng gối là đai bảo vệ đầu gối, thường làm bằng chất liệu đàn hồi, nhằm cố định đầu gối, giảm nguy cơ chấn thương. Nhẽ thế thì nó phải tốt chứ nhỉ?

Nhưng không hẳn. Để từ từ tôi sẽ giải thích tại sao.

Đọc tiếp “Đau khi chạy bộ? Đừng vội dùng băng gối”

Cafe hoà tan & mẹo xây dựng thói quen hiệu quả

Tôi uống cafe khá nhiều. Hồi thanh niên tôi uống cafe sữa đá. Sau đó chuyển sang cafe đá có đường. Giờ tôi uống cà phê đen, ít đá, không đường. Một phần vì lý do sức khỏe, một phần vì nghiện. Nghiện cafe rồi thì lại không thích vị ngọt chen ngang của đường và sữa.

Đợt Covid ngăn sông cấm chợ, tôi có lùng mua được cafe rang xay pha phin nhưng không nhiều, phải trữ kèm cafe hòa tan. Tôi cứ ngỡ mình sẽ uống hết cafe phin trước rồi mới chuyển sang uống cà phê hòa tan. Vì cafe phin ngon hơn nhiều.

Tôi đã nhầm.

Đọc tiếp “Cafe hoà tan & mẹo xây dựng thói quen hiệu quả”

Muốn viết sách? Hãy bắt đầu và đừng chờ đợi cảm hứng

Tôi mới viết những trang cuối cùng cho bản thảo của một cuốn sách nhỏ. Đây là một việc khá quan trọng mà tôi luôn mong muốn mình sẽ làm được trước khi “ngũ thập tri thiên mệnh”. Tôi cũng không nghĩ là mình có thể gạch đi việc này khỏi “bucket list” của mình sớm như vậy. (Bucket list là danh sách những việc muốn làm trong đời trước khi chết).

Mười năm sau khi đọc lại cuốn sách này, chắc tôi sẽ rất buồn cười. Như nhà văn Mỹ David Eddings đã nói, một triệu từ đầu tiên chỉ là sự luyện tập. Dồn hết tâm huyết để viết chúng, rồi vứt hết đi. Khi đó bạn đã sẵn sàng để bắt đầu viết cuốn sách đầu tiên của mình. Nếu không tính lượng email hàng ngày thì có lẽ tôi mới chỉ đi được một phần ba quãng đường học việc này. Nên tôi cũng không có ảo tưởng hão huyền gì về cuốn sách đầu tay của mình.

Đọc tiếp “Muốn viết sách? Hãy bắt đầu và đừng chờ đợi cảm hứng”

Dịch Cân Kinh Vẫy Tay, thủ thuật marketing thiên tài

Nếu sáng sớm rảnh rỗi có thời gian đi ra công viên tập thể dục, hoặc nhìn lên ban công các chung cư, bạn có thể thấy một hình ảnh rất quen thuộc. Đó là hình ảnh các cụ già liên tục vẫy tay nhịp nhàng. Đây là một bài tập được gọi là Dịch Cân Kinh Vẫy Tay, nghe đồn là một phần của Dịch Cân Kinh do Đạt Ma Tổ Sư truyền lại.

Bài tập này vốn là một bài tập rất đơn giản, bạn chỉ việc kiễng chân vẫy tay kết hợp hít thở đều. Tập chừng mươi mười lăm phút là mồ hôi sẽ vã ra, khí huyết lưu thông, cơ thể nhẹ nhàng sảng khoái. Một bài tập không thể nào giản dị hơn.

Đọc tiếp “Dịch Cân Kinh Vẫy Tay, thủ thuật marketing thiên tài”

World Cup 94 và hiệu ứng Dunning-Kruger

Các cầu thủ chuyền bóng thật rời rạc. Họ xử lý lóng ngóng, ban bật loạng choạng và chạy mới chậm làm sao.

“Trượt rồi, bóng đã vọt xà. Đúng là đồ ngốc. Con mà sút thì bóng sẽ nằm gọn trong lưới,” thằng bé cáu kỉnh nói với mẹ.

“Con nghĩ con giỏi hơn mấy cầu thủ đó à?” mẹ nó bật cười hỏi lại.

“Đương nhiên rồi, ở lớp con thường xuyên ghi bàn từ góc như thế,” thằng bé tự tin trả lời.

Đọc tiếp “World Cup 94 và hiệu ứng Dunning-Kruger”

Mấy cái chuyện đánh đấm

Người ta tập thể thao để trở nên khoẻ mạnh. Rồi họ thi đấu với nhau, để tìm ra ai là người nhanh hơn, mạnh hơn, khéo léo hơn, thông minh hơn. Võ thuật đối kháng cũng có những tố chất đấy, chỉ có điều cả người thua, lẫn kẻ thắng đều bước ra khỏi cuộc đấu với nhiều đau đớn và thương tổn hơn các bộ môn khác.

Mục đích của võ thuật nguyên thuỷ là để triệt tiêu đối thủ và bảo vệ sinh mạng bản thân. Võ thuật hiện đại sau nhiều cải tiến đã trở thành một môn thể thao thực thụ nhờ luật lệ. Luật lệ bảo vệ võ sỹ. Luật lệ bảo vệ trái tim yếu ớt của khán giả. Ai cũng thích xem hai gã trai trẻ khát máu hăng say tẩn nhau, nhưng chẳng mấy người có một cái dạ dày đủ khoẻ để nhìn một võ sỹ móc mắt đối thủ.

Đọc tiếp “Mấy cái chuyện đánh đấm”