Câu chuyện chàng PT Nike

Khi chưa Covid, chiều nào cư dân khu chung cư tôi ở cũng ra công viên rèn luyện sức khoẻ. Trẻ con thì đạp xe, thả diều, trượt patin. Người lớn thì chạy bộ, dưỡng sinh, tập võ. Bốn tháng cấm cửa thực sự là cực hình cho những người yêu công viên. Ngó xuống thì thèm thuồng mà không được vào, ai cũng cuồng chân lắm.

Tôi cũng không ngoại lệ. Khi giãn cách gỡ bỏ, việc đầu tiên tôi làm là quay trở lại công viên. Hơn một trăm ngày tập ở nhà cũng quen rồi, lần đầu quay lại công viên lại cứ ngượng ngượng bỡ ngỡ thế nào ấy, rất buồn cười. Hôm đầu tôi còn lười biếng mặc đại quần dài, xỏ dép lê, lững thững rảo bộ để “tiền trạm”. Phải xem tình hình Cô Vít Cô Veo như thế nào, rồi mới liệu đường tính tiếp.

Thế nhưng lúc đi ngang “người đẹp”, tôi không cưỡng lại được. Đúng là cơm ngon mấy cũng có ngày phải đổi sang làm bát phở.

Khi đi ngang dàn xà đơn xà kép khoẻ khoắn được sơn màu đỏ tươi đầy khiêu khích, tôi đã đầu hàng. Cái xà tạm bợ lắp ghép ở khung cửa nhà chẳng thể nào so sánh được với một chiếc xà thép nguyên khối thứ thiệt được chôn sâu xuống lòng đất một cách vững chãi. Giống như là đem một con dao đa năng mà so với một chiếc dao rèn tay từ nhíp xe hơi Đức chất lịm vậy. Cơ bản là không cùng đẳng cấp.

Bất chấp bộ đồ không phản ánh đúng tinh thần thể thao chân chính, tôi vẫn quyết định vào tập dăm hiệp cho phấn khởi. Đã lâu quá rồi.

Như lẽ thường trước khi tập thì phải khởi động kỹ. Khi đang khởi động eo hông, một tiếng nói hồ hởi cất lên từ sau lưng tôi.

“Anh đang tập Muay Thái à?”

Tôi quay lại. Trước mặt tôi là một cậu trai trọc đầu, người khá vâm. Tôi cảnh giác trả lời, “Không mình chỉ khởi động vớ vẩn thôi bạn ạ.”

“Vậy hả, em tưởng anh tập lên gối. Nhìn giống đòn gối của Muay Thái lắm đó.”

“À mình vặn hông khởi động thôi, chắc vô tình nhìn giống,” tôi hơi chột dạ nói, vì đúng là tôi hay tiện kết hợp khởi động eo hông với đòn gối thẳng của Muay. Một công đôi việc. Nhưng cậu này cũng tinh đấy, tôi nghĩ thầm.

Trong khi tôi khởi động thì Luân – cậu thanh niên vạm vỡ – vẫn đứng cạnh tôi bắt chuyện. Câu ấy hỏi thăm từ công việc cho tới nhà cửa, thu nhập, gia cảnh. Như là cảnh sát hỏi cung ấy. Tất nhiên tôi ậm ừ cho qua, cái kiểu “cậu đi chỗ khác cho tôi tập, đang Covid, kinh bỏ mẹ” ấy. Nhưng Luân hoặc là không nhận ra các tín hiệu lạnh nhạt của tôi, hoặc bất chấp bị ruồng rẫy mà quyết tâm sự cho thoả những tháng ngày bị nhốt.

Luân có tên tiếng Anh là Nike, là HLV cá nhân (PT, Personal Trainer) chuyên dạy Gym và Muay Thái. Cậu người gốc miền Trung, điều tôi cũng nhận ra từ giọng nói, dù cũng nhẹ thôi, nghe bảy phần giống người Sài Gòn rồi. Hôm nay, cậu có lớp cho mấy bạn nhỏ lúc bảy giờ tối. Luân ra sân hơi sớm nên rảnh rỗi bắt chuyện với tôi, chắc muốn chiêu mộ thêm học trò. Tôi cũng không giấu diếm gì, bày tỏ rõ nguyện vọng không muốn học với Luân. Tôi bảo mình chỉ thích tập Boxing thôi, với cả giờ không còn ở tuổi mê đánh đấm, nên tập thể dục cho khoẻ là chính.

Cuối cùng Luân cũng buông tha cho tôi khi học trò của cậu ấy xuất hiện. Tôi quay trở lại với “người đẹp” của mình và hăng say làm mấy hiệp xà đơn. Tập xà khá nặng, nghỉ giữa hiệp cũng phải mất năm bảy phút. Tôi hay tranh thủ đánh gió một chút. Đánh gió nghĩa là di chuyển nhẹ nhàng và vung chân duỗi tay như mình đánh với một người thực sự. Hơi giống như tập quyền nhưng mà tự do hơn, không có bài định sẵn.

Hôm nay đánh gió mà tôi cứ thấy nhột nhột. Chắc lâu quá không tập ở chỗ công cộng nên dây thần kinh ngượng nghịu nó bị nhạy cảm.

“Ồ đánh gió hay quá ta,” tiếng Luân phát ra.

Tôi quay lại thì thấy Luân đang quay clip tôi tập. Mình cũng không phải là celeb gì để có đặc quyền lên mặt cấm người khác quay phim chụp ảnh, nhưng thực sự là tôi không thoải mái lắm.

“Sao bạn lại quay mình tập?” tôi lên giọng hơi khó chịu.

“À em cho mấy đứa đệ nó xem để học hỏi anh ạ,” Luân thân thiện trả lời, có ý giảng hoà.

Sau đó tán gẫu thêm một chút rồi Luân quay lại với lớp của bạn ý, còn tôi thì tập tiếp. Cuối buổi tập, Luân lại quay trở lại với tôi một lần nữa. Cậu ấy chia sẻ cho tôi khá nhiều các clip học trò của cậu ta, Âu, Mỹ, Hàn đủ cả. Một số người tập nhìn cũng nét lắm.

Sau một hồi trò chuyện, Luân nhìn tôi và nói: “Mấy anh Hà Nội như anh em biết, trông ăn mặc thì xoàng xoàng vậy chứ tập là ghê lắm đó. Người ngoài đó nguy hiểm ghê. Nhìn bề ngoài đúng là không biết như thế nào.”

Nghe Luân nói, tôi cũng hơi chưng hửng, không biết cậu này khen hay chửi xéo mình. Tôi cười cười rồi chào cậu ta bỏ về. Trước khi về, Luân cũng cố hỏi số để kết nối Zalo.

Về nhà, tắm rửa xong, tôi chợt nhớ tới Luân. Tôi tò mò mở Zalo cá nhân của cậu ta lên xem.

Nick cậu ấy kêu ghê, nguyên văn là: “Luân Nikegym Muya Thái bds”. Dòng giới thiệu là: “Môi giới và đầu tư BĐS, huấn luyện viên gym, võ muya thái. QUÁN QUÂN Body Transformation Contest”.

Tôi không gõ sai chính tả đâu, cậu ấy bị nhầm chữ Muay thành Muya.

Zalo cậu ấy có nhiều ảnh chụp với các bạn nước ngoài. Thi thoảng điểm xuyết một số bức ảnh mặc vest ngồi trong văn phòng nhìn khá bảnh, với chú thích: “Tôi không có quyền được lựa chọn nơi tôi sinh ra. Nhưng tôi có quyền được lựa chọn nơi tôi sinh sống và làm việc”.

Tôi vừa xem vừa bật cười. Trang cá nhân rất phù hợp với tính cách, thể hiện rõ sự năng nổ, da mặt dày và nhiều tham vọng của chàng PT Nike này.

Khi kéo trở về đầu trang, Zalo hiện ra một clip mới đăng của Luân. Đó chính là clip tôi mới đánh gió. Tôi chưa kịp phổng mũi tự ngắm mình thì phát hiện ra dòng chú thích đập vào mắt: “CHO ĐỆ TỬ LÊN SÓNG”.

Tổ sư bố thằng Luân!!!

Tên nhân vật đã được thay đổi và đây là một câu chuyện có thật.

https://lifechange.vn/chang-pt-nike/