Câu chuyện chàng PT Nike

Khi chưa Covid, chiều nào cư dân khu chung cư tôi ở cũng ra công viên rèn luyện sức khoẻ. Trẻ con thì đạp xe, thả diều, trượt patin. Người lớn thì chạy bộ, dưỡng sinh, tập võ. Bốn tháng cấm cửa thực sự là cực hình cho những người yêu công viên. Ngó xuống thì thèm thuồng mà không được vào, ai cũng cuồng chân lắm.

Tôi cũng không ngoại lệ. Khi giãn cách gỡ bỏ, việc đầu tiên tôi làm là quay trở lại công viên. Hơn một trăm ngày tập ở nhà cũng quen rồi, lần đầu quay lại công viên lại cứ ngượng ngượng bỡ ngỡ thế nào ấy, rất buồn cười. Hôm đầu tôi còn lười biếng mặc đại quần dài, xỏ dép lê, lững thững rảo bộ để “tiền trạm”. Phải xem tình hình Cô Vít Cô Veo như thế nào, rồi mới liệu đường tính tiếp.

Thế nhưng lúc đi ngang “người đẹp”, tôi không cưỡng lại được. Đúng là cơm ngon mấy cũng có ngày phải đổi sang làm bát phở.

Đọc tiếp “Câu chuyện chàng PT Nike”

Mấy cái chuyện đánh đấm

Người ta tập thể thao để trở nên khoẻ mạnh. Rồi họ thi đấu với nhau, để tìm ra ai là người nhanh hơn, mạnh hơn, khéo léo hơn, thông minh hơn. Võ thuật đối kháng cũng có những tố chất đấy, chỉ có điều cả người thua, lẫn kẻ thắng đều bước ra khỏi cuộc đấu với nhiều đau đớn và thương tổn hơn các bộ môn khác.

Mục đích của võ thuật nguyên thuỷ là để triệt tiêu đối thủ và bảo vệ sinh mạng bản thân. Võ thuật hiện đại sau nhiều cải tiến đã trở thành một môn thể thao thực thụ nhờ luật lệ. Luật lệ bảo vệ võ sỹ. Luật lệ bảo vệ trái tim yếu ớt của khán giả. Ai cũng thích xem hai gã trai trẻ khát máu hăng say tẩn nhau, nhưng chẳng mấy người có một cái dạ dày đủ khoẻ để nhìn một võ sỹ móc mắt đối thủ.

Đọc tiếp “Mấy cái chuyện đánh đấm”