Đừng đọc nếu bạn không tin vào phép màu! Những câu chuyện kỳ diệu về vị Yogi Ấn Độ và Carl Jung

Bạn có biết rằng Mặt Trời lớn hơn Mặt Trăng 400 lần, và cũng cách Trái Đất xa hơn đúng 400 lần? Chính vì vậy, khi xảy ra hiện tượng nhật thực toàn phần, Mặt Trăng có thể che khuất vừa vặn đĩa sáng của Mặt Trời, để lại một vầng hào quang mỏng quanh rìa rất kỳ ảo. Đây là một sự trùng hợp vô cùng hi hữu mà một số nhà khoa học có thể bất đồng, nhưng tôi xin mạnh dạn gọi nó là phép màu.

Nếu phép màu là những sự trùng hợp khó mà lý giải, bản thân tôi từng chứng kiến rất nhiều phép màu trong cuộc sống.

Phép màu thứ nhất

Tôi biết một doanh nhân Âu Mỹ. Anh làm ăn lương thiện nhưng thường xuyên gặp khó khăn về tài chính nhất là sau dịch Covid. Tuy vậy anh không muốn phải cắt giảm nhân sự và luôn tin rằng “Chúa sẽ luôn quan phòng” (The Lord always provides).

Tôi theo dõi anh sát sao trong 2 năm. Mỗi lần khó khăn, nợ lương nhân viên, mặt anh cứ dài ra không dấu được ai. Nhưng rồi chỉ vài ngày sau, một cách kỳ diệu nào đó, anh sẽ lại có một đơn hàng lớn đủ để giải quyết vấn đề trước mắt của mình.

Tôi đã chứng kiến chuyện đó 7, 8 lần rồi.

Phép màu thứ hai

Ngài Yogananda trong cuốn “Tự truyện của một Yogi” có nhắc tới một ban thờ nhỏ trong nhà. Ngài thờ Đức Mẹ vị đại (Divine Mother) qua bức ảnh của nữ thần Kali. Ngài kể rằng ban thờ rất đặc biệt với ngài, vì ngài tin rằng bất kỳ lời cầu nguyện nào thốt lên tại nơi linh thiêng đó đều sẽ được ứng nghiệm viên mãn.

Một buổi chiều, Ngài đứng trên ban công cùng em gái, cô bé Uma tinh nghịch. Cả hai nhìn theo hai con diều bay lượn trên mái nhà bên kia con hẻm hẹp.

Uma thấy anh mình im lặng, liền huých nhẹ tay: “Anh lại nghĩ gì mà đăm chiêu thế?”

Ngài Yogananda mỉm cười, ánh mắt vẫn dõi theo những cánh diều: “Anh đang cảm nhận sự tuyệt vời khi Đức Mẹ luôn ban cho anh những gì anh thành tâm ao ước, Uma à.”

Uma bĩu môi, giọng đầy vẻ trêu chọc: “Vậy ư? Thế Người có cho anh được hai con diều đằng kia không, hay chỉ là anh khéo tưởng tượng?”

Ngài không nói gì, chỉ lặng lẽ hướng lòng mình về Đức Mẹ.

Ở Ấn Độ, người ta thường dùng dây phủ keo và thủy tinh nghiền để chơi diều, nhằm cắt dây của đối thủ. Khi dây đứt, diều trôi tự do, và việc bắt được chúng là niềm vui nho nhỏ. Từ ban công, khả năng có được một con diều như thế gần như bằng không.

Thế nhưng, khi cuộc chơi bắt đầu, một con diều bị đứt dây bay thẳng về phía họ. Gió lặng bất ngờ khiến dây diều mắc vào một cây xương rồng trên mái nhà đối diện, tạo thành một vòng dây vừa đủ để Ngài kéo về.

Ngài nhẹ nhàng gỡ con diều và đưa cho Uma.

Cô bé tròn mắt ngạc nhiên, nhưng vẫn cố giữ vẻ hoài nghi: “Chà… chắc chỉ là một sự trùng hợp hy hữu thôi! Gió thổi may mắn đấy! Nếu cả con diều kia cũng về tay anh, em mới thực sự tin là Đức Mẹ linh ứng lời anh cầu.”

Ngài Yogananda lại hướng tâm trí vào lời thỉnh cầu. Ngay sau đó, một con diều khác bị giật đứt, tiếp tục trôi về phía họ. Lại là cây xương rồng ấy, lại là một vòng dây hoàn hảo như được sắp đặt. Ngài lại từ tốn kéo về chiến lợi phẩm thứ hai, và lại trao nó cho em gái mình.

Lần này, Uma không nói nên lời. Cô bé nhìn hai con diều trên tay mình, rồi ngước nhìn anh trai với ánh mắt sững sờ, đầy thán phục và một chút kinh ngạc khó tả. Cô lắp bắp: “Không… không thể nào! Cả hai con… Đức Mẹ… Người thực sự đã nghe lời anh. Em… em không còn gì để nói nữa. Điều này thật kỳ diệu!”

Phép màu thứ ba

Để câu chuyện thêm phần đa dạng, tôi xin kể một ví dụ có phần “trần tục” và vui vẻ hơn, dù tôi biết nó hơi lạc tông một chút so với những trải nghiệm mang màu sắc tâm linh kia.

Tôi có một người bạn thân ở xa. Chúng tôi thường hỏi thăm nhau trên mạng, và một chủ đề không thể thiếu là… lô đề, hay như chúng tôi thường gọi trêu là ‘Việt Nam thần số học’.

Người bạn của tôi có một trực giác cực mạnh giúp bạn liên kết các sự kiện xã hội để ra “số”. Chúng tôi thường bàn các số sẽ về trước giờ xổ, và tháng nào bạn tôi cũng trúng đề. Có tháng 3 lần. Mà bạn đánh kiểu bạch thủ, mỗi lần 1-2 con thôi, chứ không chơi rải cả dãy số.

Theo xác suất thông thường, kiểu đánh này phải 3 tháng mới trúng một lần. Vậy có thể nói bạn may mắn gấp nhiều lần người thường.

Dĩ nhiên, tôi chia sẻ điều này không phải để khuyến khích “môn thần số học” may rủi này, mà chủ yếu là vì sự thú vị của khả năng trực giác và những kết nối bất ngờ mà đôi khi chúng ta khó lòng giải thích. Với chúng tôi, đó thường là những câu chuyện vui, những tiếng cười khi “vũ trụ” dường như đáp lại một cách dí dỏm, và cũng là một cách để thấy rằng cuộc sống đôi khi có những điều bất ngờ nho nhỏ theo những cách rất riêng.

Vậy tại sao hôm nay chúng ta lại nói về phép màu?

Đợt vừa rồi viết nhiều về AI quá. Biết là đang trải qua thời kỳ VUCA/TUNA, cá ngừ, cá hồi gì đó, nhưng viết nhiều về AI thì người đọc cũng mệt, mà người viết cũng nhọc.

Hôm nay muốn giải lao một tý, nên tôi chia sẻ một điều gì đó kỳ diệu hơn về của cuộc sống.

Tôi biết bạn cũng đã trải nghiệm nhiều phép màu trong cuộc sống. Có thể bạn đã quên, nhưng thử nhớ lại xem:

  • Có phải đôi lúc bạn vừa nghĩ tới ai đó, thì người đó chợt gọi điện?
  • Có phải khi ở với bạn bè, người thân, chúng ta dường như đọc được suy nghĩ của nhau?
  • Có phải bạn đã từng cứ viết điều gì ra , thì sau đó nó sẽ trở thành hiện thực?
  • Có phải bạn có những giấc mơ dự báo chính xác tới kỳ lạ?
  • Có phải bạn từng gặp những con số lặp đi lặp lại và mãi về sau bạn mới hiểu ý nghĩa của nó?

Carl Jung từng say mê với nhũng sự trùng hợp thú vì này (synchronicity) và tìm mọi cách để lý giải chúng.

Ông có một bệnh nhân vốn là một phụ nữ học thức cao nhưng rất lý trí, và quá trình trị liệu của Jung với cô gặp nhiều khó khăn vì cô có xu hướng bác bỏ mọi giải thích dựa trên trực giác hay vô thức.

Một hôm, cô kể cho Jung nghe về một giấc mơ quan trọng mà trong đó cô được tặng một món trang sức hình con bọ hung vàng. Ngay khi cô đang mô tả giấc mơ này, Jung nghe thấy một tiếng gõ nhẹ ở cửa sổ phía sau ông. Ông quay lại và thấy một con côn trùng đang cố gắng bay vào phòng qua khung cửa kính đóng kín. Ông mở cửa sổ và bắt lấy con côn trùng khi nó bay vào. Đó là một con bọ hung thuộc loài Cetonia aurata, một loại bọ hung có màu xanh vàng kim loại rất giống với con bọ hung vàng trong giấc mơ của bệnh nhân.

Jung đưa con bọ cho bệnh nhân và nói: “Đây là con bọ hung vàng của cô.” Sự kiện này đã phá vỡ lớp phòng thủ lý trí cứng nhắc của người phụ nữ, tạo ra một bước đột phá quan trọng trong quá trình trị liệu của cô.

Dù có nhiều năm công tác khoa học nghiêm túc, ông công khai chia sẻ sự hứng thú của mình với việc gieo quẻ Dịch và thường xuyên tham vấn Kinh Dịch trước các quyết định lớn.

Ông thừa nhận mình bị ảnh hưởng sâu sắc và đã viết lời tựa cho bản dịch Kinh Dịch của Richard Wilhelm, một bản dịch có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong việc giới thiệu Kinh Dịch tới phương Tây.

Vậy phải chăng đôi lúc, ta nên nhìn nhận cuộc sống đa chiều và chứa đựng nhiều những phép màu hơn là ta tưởng. Dường như có những mối liên hệ kỳ diệu giữa thân và tâm mà khoa học đang mon men chạm đến. Hình như các mơ ước khát vọng khi được giữ gìn và nuôi dưỡng, ẩn chứa một sức mạnh riêng?

Lời nhắn nhủ chân thành

Tôi không nói là cứ ước là sẽ được. Nhưng hình như khi mình ước một cách chân thành, nhất quán, và đủ lâu, thì có một thứ gì đó bắt đầu dịch chuyển.

Không phải kiểu thần đèn hiện lên thực hiện ba điều ước, mà là cuộc sống âm thầm tạo ra những mảnh ghép, những cơ hội, những con người… để tạo điều kiện cho thay đổi xuất hiện.

Có người gọi đó là vũ trụ, là Ơn Trên, là sức mạnh tiềm thức. Tôi gọi đơn giản là phép màu.

Không cần phải lý giải tường tận mọi thứ. Hãy thử giữ tâm trong sáng và cởi mở.

Nếu bạn đang mỏi mệt, hãy dừng lại một chút. Nhắm mắt. Cầu nguyện. Không cần phải theo tôn giáo nào. Cứ nói bằng lời của bạn, bằng trái tim của bạn. Gửi đi một ước nguyện trong trẻo vào hư không.

Biết đâu, điều bạn đang cần sẽ tìm được đường đến với bạn, vào đúng lúc bạn cần.

Nếu bạn có đủ niềm tin.