Mấy bữa nay tôi bị lây sốt siêu vi, nên ốm không đi đâu được, cũng là lần hiếm hoi mà tôi quyết định nghỉ hẳn vài ngày cho lại sức. Bậy bạ thế nào tôi lại cài lại Netflix. Ban đầu chỉ tính xem ít phim hài cho đỡ nhức đầu, cuối cùng tôi lại bập vào một bộ phim series của Nhật với cái tên: “Midnight Diner”, dịch ra tiếng Việt là “Quán ăn đêm”.
Poster phim nhìn khá ấm áp nhưng có phần hơi buồn ảm với hình ảnh chiếc đèn lồng lẻ loi treo trước cửa quán. Câu chuyện trong quán cũng diễn ra chậm rãi như vậy. Nhân vật chính là chủ quán, một ông bếp ngoài ngũ tuần, ít nói, nhưng trông thân thiện, ưa nhìn dù có một vết sẹo vắt ngang qua mắt trái bộc lộ phần nào quá khứ không yên ả.
Mỗi tập chỉ có chừng hơn 20 phút và sẽ kể về một món ăn gắn liền với số phận một nhân vật – các vị khách vãng lai hay ghé quán sau khi đồng hồ đã điểm 12 tiếng. Đúng vậy, quán chỉ mở từ nửa đêm tới 7 giờ sáng. Thực đơn chỉ có món súp miso thịt lợn, bia, rượu sake hoặc sochu. Còn lại ai muốn ăn gì cứ yêu cầu, hễ có đủ nguyên vật liệu là đầu bếp sẽ nấu.
Chủ quán lắng nghe các câu chuyện giữa các thực khách, hay các câu chuyện khách kể với mình. Thường ông chỉ mỉm cười rồi quay vào bếp nấu tiếp, hoặc ngồi lơ đãng hút thuốc và không nói gì. Khi cần nói, ông luôn nói ngắn gọn, vừa đủ. Lời nói có nhiều sức mạnh và gợi mở nhiều suy nghĩ.
Khi một ông già thường xuyên tới lui quán với người vợ của mình đi ngoại tình, ông ta hết sức dằn vặt và đã mếu máo thú tội trong quán ăn với chủ quán. Ông chủ trầm ngâm rồi nói, “Món canh nghêu này nếu muốn ngon, thì phải rửa sạch cát”. Canh nghêu là món hai vợ chồng ông già thường xuyên gọi. Ông chủ quán không bảo ông phải thú tội với vợ, mà ông chỉ bảo phải rửa sạch cát, nghĩa là làm sạch mình trong mối quan hệ vợ chồng này. Câu nói ngắn gọn, vừa đủ hiểu, không cưỡng ép người nghe phải làm gì.
Trong một lần khác, một diễn viên già hết thời thường xuyên mắng nhiếc người trợ lý trẻ tuổi, nay đã trở thành một diễn viên nổi tiếng nhưng vẫn hết lòng với thầy mình. Ông chủ quán làm một món ăn cho người diễn viên trẻ tuổi rồi nói, “Này ông già, ông nên trả tiền cho món ăn này, vì công việc của ông hiện có là do anh ta xin cho ông đấy”. Chỉ một câu nói đã minh oan cho người diễn viên trẻ, và cho ông già biết được sự giúp đỡ thầm lặng của anh.
Gần quán ăn có một vụ án. Cảnh sát muốn vào trong quán để chực bắt kẻ tội phạm. Ông không cho và nói, “Tới đây thì hãy để hết công việc ở bên ngoài”. Và cảnh sát đành phải chầu chực ở ngoài quán để rình bắt tội phạm.
Điểm độc đáo là dù các câu chuyện có gay cấn như thế nào, thái độ của chủ quán cũng thản nhiên, bàng bạc nhưng không lãnh đạm. Giải pháp của ông thường đơn giản, phần nhiều đến từ những món ăn ngon và rất ý nghĩa, nhưng không kém phần giản dị giống như con người ông.
Ở ông tôi thấy một thái độ minh triết trong cuộc sống. Mỗi người khách gợi nhớ cho tôi một kiếp sống. Có kiếp là ca kỹ, có kiếp là lưu manh, có kiếp là giám đốc, diễn viên. Kiếp nào cũng nhiều kịch tính nhưng kiếp nào rồi cũng qua. Hãy giữ thái độ như người chủ quán bình thản đón tiếp các người khách đến và đi, đối xử với họ bằng lòng nhân từ và trí tuệ đến từ cái nhìn khách quan của người ngoài cuộc.
https://lifechange.vn/midnight-diner/