Hồ Tĩnh Tâm

Đây là một áng văn nhỏ tôi viết trong giai đoạn 2006 – 2007. Câu truyện được truyền cảm hứng từ bộ phim Phật giáo của Hàn Quốc: “Xuân Hạ Thu Đông rồi lại Xuân”. Tôi rất yêu thích tản văn nhỏ này và quyết định giữ nguyên không biên tập. 

Tĩnh Tâm là một hồ nước nhỏ trong thung lũng Cuộc Đời. Cứ mỗi năm thung lũng có bốn người khách Xuân, Hạ, Thu, Đông. Mùa Đông thì băng giá lạnh lẽo, Mùa Hè thì nóng bức oi ả. Chỉ có hai Mùa Xuân, Mùa Thu là ấm áp, mát mẻ.

Tĩnh Tâm thích nhất anh Mùa Thu. Khi anh tới thăm, Tĩnh Tâm trở nên trong vắt không một gợn sóng; có thể nhìn thấy từng lá rêu xanh mơn mởn dập dìu đong đưa dưới đáy; có thể nhìn thấy từng đàn cá bé nhỏ vui vầy trong tình thương đồng loại.

Anh Mùa Thu năm nay như chiều lòng Tĩnh Tâm, nấn ná lại khá lâu. Nhưng cũng như mọi quy luật hợp tan của cuộc đời, đã đến lúc anh Mùa Thu phải chia tay với Tĩnh Tâm.

Anh ra đi chưa lâu, thì ông Mùa Đông đã sấn sổ tràn về trong từng cơn bão tuyết dữ dội. Chưa bao giờ Tĩnh Tâm thấy ông Mùa Đông tàn ác đến vậy. Cây cối trơ trọi, ngả nghiêng, hoa cỏ úa tàn. Làn da của Tĩnh Tâm khô lại dần, rồi đóng thành một lớp băng dày cả thước.

Đến một hôm, không chịu nổi cái khắc nghiệt của ông Mùa Đông, Tĩnh Tâm gào lên hỏi đỉnh núi Trí Tuệ, “Bác Trí Tuệ ơi, cháu lạnh lắm rồi, cháu chịu không nổi nữa. Làn da xinh đẹp của cháu đã trở nên khô héo, nứt nẻ. Bác có cách nào đuổi ông Mùa Đông ra khỏi thung lũng Cuộc Đời không hả bác?”

Trí Tuệ từ trên cao, nhẹ nhàng đáp, “Sao cháu lại ghét ông Mùa Đông? Ông ấy rất thương cháu đấy.”

Tĩnh Tâm rất ngạc nhiên khi nghe thấy câu trả lời của bác Trí Tuệ, người vốn nổi tiếng là thông thái. Nó nhờ Trí Tuệ giải thích, nhưng Trí Tuệ chỉ mỉm cười, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ dài miên man như thường lệ.

Ngày qua ngày, Tĩnh Tâm tiếp tục kiên trì hỏi Trí Tuệ, nhưng chẳng có lời giải đáp nào.

Tới một hôm, Tĩnh Tâm cảm thấy mệt mỏi, chẳng thiết gì nữa. Nó im lặng ngắm nhìn ông Mùa Đông tác oai tác quái. Rồi từ lúc nào chẳng hay, nó quen dần với những hành vi ngang tàng của ông Mùa Đông. Nó cũng chẳng thấy lạnh nữa. Tĩnh Tâm thiếp đi vào trong giấc ngủ sâu bình thản.

Rồi một ngày, tiếng chim hót ríu rít đánh thức Tĩnh Tâm tỉnh dậy.

“Chẳng biết mình đã ngủ bao lâu?” Tĩnh Tâm thầm nhủ.

Tĩnh Tâm chợt nhận ra làn da của nó đã trở lại như ngày nào, ấm ấp, mượt mà, mềm mại. Những đàn cá lại tung tăng bơi trong mình nó. Trên bờ cây cối cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc, xanh nhung mướt mắt. Anh Mùa Xuân đã tới thay chỗ cho ông Mùa Đông.

Nhưng Tĩnh Tâm không còn sự vui thích hăm hở đầy cảm xúc như ngày nào. Trong tâm nó tràn ngập một sự an lạc tuyệt đối.

https://lifechange.vn/ho-tinh-tam/