“Em lấy cho anh sáu cái bánh bao”
“Xá xíu hay trứng cút hả anh?”
“Cái nào cũng được.”
Một người đàn ông trung niên đeo kính, trông khá lịch sự, đứng phía trước tôi đang mua đồ ăn sáng. Ông vừa nói chuyện, vừa lúi húi bấm điện thoại, có vẻ bận rộn. Mấy em nhân viên cửa hàng tiện lợi gói mấy cái bánh bao cho ông rồi thông báo số tiền.
Cuối cùng thì ông cũng rời điện thoại, ngẩng lên để thanh toán.
“Anh gọi bánh giò mà em, có phải bánh bao đâu?” ông ngạc nhiên hỏi, pha chút bực tức.
“Anh mới nói bánh bao mà? Em còn hỏi anh xá xíu hay trứng cút…” cậu thanh niên bán hàng sững sờ trả lời.
“Chắc anh nói nhầm. Em đổi bánh giò cho anh đi.”
“Anh ơi đồ thực phẩm chế biến sẵn bọn em ra bill rồi không trả lại được ạ. Hay anh mua giúp em nha.”
“Không được. Nhà anh không ăn bánh bao. Bánh bao khô lắm. Em đổi cho anh bánh giò đi.”
Cậu thanh niên lo lắng, năn nỉ xin nhưng người đàn ông khá cứng rắn. Mặt ông lạnh như tiền nhất quyết không chịu lấy.
“Anh sẽ lấy mấy cái bánh bao này. Em gói lại rồi anh gửi tiền,” tôi không đủ bất nhẫn nhìn cảnh ấy, liền chen ngang nói.
“Con để lại cho cô một cái. Cô tính ăn xôi mà đổi sang ăn bánh bao,” một người phụ nữ lớn tuổi xếp hàng sau lưng tôi cũng tham gia giải cứu bánh bao.
Người đàn ông trung niên nhận sáu cái bánh giò rồi lặng lẽ rời khỏi cửa hàng. Các em nhân viên thì vui mừng lắm, líu ríu cám ơn tôi và người phụ nữ lớn tuổi.
Đây là câu chuyện mới xảy ra sáng nay. Nóng hổi như khói bánh bao nghi ngút bốc lên từ lò hấp.
Vậy là rốt cục tôi lấy năm cái bánh bao, tám mươi lăm nghìn đồng bạc, cỡ hơn 2 li cafe Highlands size vừa. Tôi cũng hay ăn bánh bao. Một tháng ăn bốn, năm cái là bình thường. Thành ra mua năm cái bánh bao ấy tôi thật sự chẳng mất gì. Nhưng cũng tám mươi lăm nghìn ấy bằng ba tiếng làm việc của các em sinh viên, nghĩa là ngót nửa ngày lương.
Khu dân cư nơi tôi sinh sống khá thịnh vượng. Tiền tiêu vặt của con cái cư dân ở đây có lẽ cũng bằng thu nhập mấy em sinh viên này. Nhưng nhiều tiền thì không hẳn đồng nghĩa với giàu lương tâm. Tôi chứng kiến nhiều lần các em bị khách hàng chèn ép vô lý. Trong khả năng của mình tôi sẽ đứng ra để bảo vệ các em.
Hồi học đại học tôi rất thích bài hát “Where is the love” của Black Eyed Peas. Bài hát đó mở đầu bằng 4 câu:
People killin’ people dyin’
Children hurtin’, I hear them cryin’
Can you practice what you preachin’?
Would you turn the other cheek
Tôi đặc biệt thích câu hỏi “Can you practice what you preachin’?” Bạn có thể thực hiện được những gì bạn rao giảng hay không?
Tôi hy vọng khi chúng ta nói về những điều tốt đẹp trên mạng xã hội, chúng ta thực sự tâm niệm điều ấy và áp dụng chúng vào trong cuộc sống của mình. Đạo đức là những gì bạn làm khi không có ai ở bên cạnh (chiêm ngưỡng).
Tôi rất mừng vì có thể đem lại một chút niềm vui cho các bạn trẻ, và quan trọng hơn hết là giữ được cho các bạn niềm tin vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Một buổi sáng năm mới rất trọn vẹn.
https://lifechange.vn/giai-cuu-banh-bao/