
Dạo này đi đâu cũng gặp bài do AI viết, nhìn thì rất ngay ngắn gọn gàng và có nhiều thông tin “hữu ích”, nhưng mình ít khi đọc. Không phải mình kỳ thị AI, mà vì đọc nó cứ nhạt như nước ốc, chối quá nên không đọc hết được.
Thường thì ở mức độ 1 bài ngắn đăng MXH, 1 blog post, nội dung bài viết không chi tiết, kiểu gợi mở hoặc giới thiệu 1 ý tưởng nào đó thôi. Người ta chọn đọc chủ yếu vì cá tính của người viết, không hẳn do hàm lượng tri thức.
Nhiều người cho rằng bài AI viết còn “yếu” là do prompt chưa đủ giỏi, phải biết (yêu cầu AI) viết theo kiểu AIDA, phải có hook, có persona này nọ…
Mình có cậu bạn người Anh, giỏi viết, giỏi code, giỏi AI, giỏi mày mò. Cậu ấy thử toét cả trán sau một tháng rồi bảo, kiểu gì viết bằng AI cũng có engagement kém xa tự viết. (Tất nhiên đây là trường hợp của người đã viết giỏi sẵn rồi.)
Não mình hay lắm. Khi mình nhìn lướt một người lập tức mình có khái niệm về cảm xúc và suy nghĩ của người đó như một dạng trực giác. Đó là vì vô thức nó ghi nhận được các biểu cảm vi mô (nhíu mày, cắn răng), ngôn ngữ cơ thể, ánh mắt, giọng nói…
Quá trình này diễn ra gần như tức thì và trước khi ý thức kịp phân tích logic.
Tương tự thế, chắc nó cũng cảm nhận được nhịp điệu dòng chảy câu chữ, sự lặp lại cấu trúc, sự thiếu vắng dấu ấn cá nhân, và cái hồn khi đọc 1 bài viết thuần AI không được edit lại.
Nếu nó quen đọc những thứ tử tế.
Photo by Yannick Pulver on Unsplash
https://lifechange.vn/ca-tinh-thu-gia-vi-ma-ai-chua-the-tao-ra/