
Có một kiểu làm việc gọi là làm việc nhiều. Nó giống như nhân viên văn phòng cặm cụi gõ báo cáo, duyệt email, cập nhật file Excel, họp hành lia lịa từ sáng tới tối. Một ngày 10-12 tiếng không nghỉ. Mệt thì có mệt, nhưng đầu óc gần như chạy tự động, không phải nghĩ nhiều.
Còn một kiểu làm việc khác, là làm việc khó. Đó là khi bạn nhìn thấy một cơ hội mà không ai thấy, dám đề xuất một hướng đi không nằm trong hệ thống, đặt ra câu hỏi lớn mà chưa ai hỏi, và tìm cách GIẢI nó.
Nó không tốn thời gian bằng, nhưng tốn chất xám, tốn can đảm, và dễ thất bại hơn.
Làm việc nhiều là thứ mà xã hội vẫn quen tôn vinh. Họ thích khen những người đi sớm, về muộn, bận rộn họp hành, và trông “chăm chỉ”.
Nhưng làm việc khó thì vất vả hơn và ít được tôn vinh hơn. Người ta né tránh nó, không phải vì lười, mà vì sợ.
Sợ bị sai.
Sợ bị đánh giá.
Sợ đứng một mình với một ý tưởng chưa ai ủng hộ.
Sợ làm hết sức mà vẫn không ra kết quả.
Và đôi khi, chỉ đơn giản là sợ cảm giác không chắc chắn, không được hướng dẫn và không được đảm bảo
Làm việc nhiều thì an toàn. Chỉ cần có mặt, làm đúng việc, làm đủ giờ, không ai phàn nàn.
Làm việc khó thì thường là khi không ai bảo bạn làm, nhưng lại là thứ tạo ra bước ngoặt, cho dự án, cho sự nghiệp, cho chính bạn.
Tất nhiên, làm việc nhiều vẫn rất cần thiết. Nó tạo nền tảng, kiến thức, kỹ năng, kinh nghiệm, để bạn có khả năng làm việc khó.
Nhưng có một sự thật không thể né tránh: bạn có thể làm việc nhiều bao nhiêu cũng được, nhưng nếu không dám đụng tới việc khó, thì bạn sẽ mãi ở trong vùng an toàn.
Vấn đề không phải là bạn có đủ thời gian. Mà là bạn có dám nhảy vào phần khó, nơi mà thứ đáng giá thực sự được tạo ra hay không.
Hãy nhớ:
Effort = nỗ lực bạn bỏ ra
Value = giá trị bạn mang lại
Người ta quan tâm đến Value chứ không phải Effort.