Muốn nhanh cứ phải từ từ

Hôm qua tôi đưa con ra công viên gần nhà chơi. Thường chiều nào tôi cũng đưa cháu ra vận động khoảng bốn mươi lăm phút trước bữa tối để ăn cơm cho ngon miệng. Con trai tính hiếu động, lại thêm dịch Covid bị nhốt ở nhà lâu nên dạo này khi được ra sân chơi cháu rất vui. Hai chân cháu cứ quíu lại, miệng thì hò hét liên hồi.

Nhìn sang bên cạnh, một bé trai con của một anh chàng da trắng khác cũng cuống quít y như thế. Hai bạn chạy năm sáu vòng quanh một ngọn núi giả rồi đâm sầm vào nhau. May mà không đau lắm.

Đọc tiếp “Muốn nhanh cứ phải từ từ”